Chuyện về chú chó mất tích các đây 4 năm

Con chó của nhà tôi mất tích cách đây bốn năm, lúc đó gia đình tôi đang xây nhà, và giờ tôi nhận ra nó không hề mất tích...

Con chó của nhà tôi mất tích cách đây bốn năm, lúc đó gia đình tôi đang xây nhà, và giờ tôi nhận ra nó không hề mất tích…

Gia đình tôi sống trong một trang trại nhỏ, nơi cách xa trung tâm thị trấn 12 dặm. Mẹ cùng với tôi, anh trai và chú chó Golden tên Max cùng nhau chăm sóc trang trại. Còn bố tôi là một thợ mộc lành nghề có tiếng.

Bố tôi làm nghề đã được ba mươi năm. Mọi kỹ thuật làm mộc của bố cũng được truyền lại từ ông nội. Mỗi sản phẩm gỗ mà bố tôi làm ra đều rất tinh xảo, đạt đến độ tỉ mỉ cao. Ông phải mất hàng tuần tới hàng tháng trời để hoàn thành chúng. Luôn có một danh sách dài các vị khách xếp hàng để chờ đợi sở hữu một món đồ gỗ từ bố tôi. Người ta bảo cho dù là chiếc tủ, chiếc ghế, cái kệ hay chỉ đơn giản là một chiếc thìa gỗ, thì những món đồ bố tôi làm ra đều toát lên sự đặc biệt của nó trong kiểu dáng, màu sắc, mùi hương… và đem đến cho người sở hữu chúng một cảm giác rất sống động.

Chuyện về chú chó mất tích các đây 4 năm

Nhưng rồi một ngày, mẹ tôi bỗng dưng qua đời đột ngột vì bạo bệnh. Điều này khiến cho bố tôi rơi vào tình cảnh suy sụp. Ông không còn làm ra bất kỳ sản phẩm gỗ nào nữa. Thiếu vắng mẹ và các đơn hàng của bố. Gia đình chúng tôi dần dần rơi vào cảnh lầm than.

Sáu tháng trôi qua, vào một buổi sáng đẹp trời, bố bỗng dưng xuất hiện bên giường hai anh em tôi, với một vẻ hân hoan khó tả. Dường như đã tìm ra lẽ sống mới, ông hô lên với chúng tôi:

“Dậy đi các con, từ nay chúng ta sẽ bắt tay vào xây cho mình ngôi nhà mới, một căn nhà bằng gỗ”.

“Nhưng… nhà mình làm gì có đủ tiền đâu ạ, vả lại…” Tôi chưa kịp dứt câu thì anh trai đã níu tay tôi lại, nói:

“Không sao, cứ nghe những gì bố nói đã”.

“Chúng ta sẽ cùng nhau đốn cây, và dùng hết số tiền tiết kiệm. Tuy nó có thể mất rất nhiều thời gian, nhưng bố muốn chúng ta bắt đầu lại một khởi đầu mới. Các con đồng ý chứ?”

Hai anh em tôi liếc nhìn nhau. Đây là lần đầu tiên bố tôi trở nên sống động sau cái ch*t của mẹ. Dường như hiểu được ước vọng sâu thẳm trong tâm hồn của bố, anh em tôi cùng nhau gật đầu.

Thế là ba bố con tôi, và Max, cùng nhau xây lại căn nhà. Hàng ngày anh trai, tôi và Max vào rừng đốn cây, di chuyển nó về nhà. Còn bố sẽ gia công mọi thứ từ thô sơ đến chi tiết. Tuy công việc rất nặng nhọc nhưng hai anh em tôi vẫn tận hưởng một niềm hy vọng nhen nhóm. Một niềm hy vọng về khởi đầu mới tươi sáng hơn sau sự ra đi đầy đau buồn của mẹ.

Tuy nhiên, niềm vui chẳng kéo dài được bao lâu. Chúng tôi nhận thấy sự nhiệt huyết đến bất thường của bố tôi đối với công việc. Bố thường dành cả ngày để làm việc từ sáng sớm canh ba tới tận 12 giờ đêm. Tôi rất ít khi thấy bố nghỉ ngơi, và ngày càng khó để tiếp cận mỗi khi bố làm việc. Bố hầu như chẳng còn mấy khi tương tác với chúng tôi. Một lần, tôi mang bánh và nước tới cho bố, và bảo “Bố à, bố ăn và nghỉ ngơi một chút cho đỡ mệt”. Đáp lại sự quan tâm của tôi là một sự im lặng. “Có lẽ tiếng khoan to quá nên bố không nghe thấy tôi nói chăng”, tôi thầm nghĩ. Để rồi khay bánh và nước vẫn được để đó cho tới tận 12 giờ đêm. Một lần khác, anh trai và tôi cố tiếp cận bố:

“Bố à, đã lâu lắm rồi chúng ta không dành thời gian cho nhau. Bố nghĩ sao nếu chúng ta cùng vào thị trấn xem trận đấu bóng bầu dục vào cuối tuần này?”

Đáp lại lời đề nghị đó, bố tôi, người vẫn đang tỉ mẩn chạm khắc rải hoa văn trên tường, dửng dưng nói:

“Có lẽ để lần khác. Con biết đấy, bố còn rất nhiều việc phải hoàn thành.”

Hai năm trôi qua, căn nhà gỗ mà chúng tôi xây cũng đã hoàn thành được khoảng 80%. Nó trông to và đồ sộ hơn rất nhiều so với căn nhà cũ. Nó đẹp và tráng lệ hơn rất nhiều so với sự tưởng tượng của anh em tôi. Căn nhà có hai tầng, có đến sáu phòng ngủ, một phòng bếp lớn, một phòng khách lớn cùng vô số các khoảnh nhỏ mà tôi chưa kịp khám phá hết. Điều tuyệt diệu là, bất kỳ ngóc ngách nào trong căn nhà cũng được chạm khắc tỉ mỉ bởi bàn tay của bố tôi. Trái với sự đẹp đẽ của ngôi nhà, bố tôi lại ngày càng tiều tuỵ đi. Điều duy nhất không thay đổi ở ông, đó là sự miệt mài tận tuỵ đến điên cuồng đối với ngôi nhà.

Một ngày nọ, anh trai tôi, khi ấy đã 21 tuổi, thức dậy từ sáng sớm, ăn mặc tươm tất. Rất bất ngờ vì hành động này, tôi nhỏm dậy:

“Anh đi đâu vậy?”

Anh trai nhìn tôi, miệng mỉm cười nhưng ánh mắt đượm buồn:

“Anh đi vào thị trấn có chút việc, lát nữa anh về”.

Nói rồi anh bước đi, còn tôi thì lao vội ra cửa sổ, ngóng bóng dáng anh cùng Max đang rảo bước ra khỏi trang trại.

Tôi không hề biết rằng, đó là lần cuối tôi được gặp anh trai của mình và Max.

Tôi đã khóc lóc với bố, và tìm mọi cách để tìm được anh. Tôi đã dán tờ rơi ở khắp nơi trong thị trấn, và phát hiện rằng cũng có nhiều vụ mất tích xảy ra gần đây. Tôi càng trở nên lo lắng cho anh và Max…

Bốn năm nữa trôi qua, thời điểm ngôi nhà được hoàn thành cũng là lúc tôi từ bỏ niềm hy vọng trong việc tìm kiếm anh trai và Max. Cuộc sống đã sung túc trở lại do bố tôi tiếp tục với nghề mộc trước kia.

Trong bữa tối, tôi và bố, ngồi đối diện nhau tại chiếc bàn ăn dài 3 mét. Căn phòng rộng lớn, ánh nến lập loè hắt vào khuôn mặt bố tôi tranh tối tranh sáng. Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi quan sát kỹ khuôn mặt bố. Dường như bố tôi đã khác xưa rất nhiều. Ông không còn là người bố hiền hoà sinh động, mà đã trở thành một người tiều tuỵ, với cặp mắt trống rỗng, vô hồn. Tôi ngồi đây, đối diện với bố tôi, nhưng cảm giác chỉ có mình tôi là còn sống trong căn nhà này. Nghĩ đến đây, tôi bất giác giật mình. Một ý nghĩ le lói hiện lên trong đầu tôi: “Có lẽ nào, do không chịu được sự ngột ngạt trong gia đình, mà anh tôi đã rời đi? Bỏ lại tôi ở nơi đây?” Sự tủi hờn khiến một giọt lệ ứa ra nơi đáy mắt tôi.

Sáng hôm sau, tôi quyết định đi thăm quan toàn bộ nhà mình. Tôi thầm nghĩ rằng, do quá đau buồn mà tôi đã quên đi sự hiện diện của bố. Có lẽ, để bày tỏ lòng biết ơn của mình, tôi nên chiêm ngưỡng trọn vẹn vẻ đẹp của căn nhà, cũng chính là cách ghi nhận sự chăm chỉ, tâm huyết của bố tôi.

Tôi quan sát từng hoa văn tinh xảo trên vách tường, đưa tay chạm vào chúng, cảm nhận độ thô ráp của gỗ, độ tinh xảo của đường nét điêu khắc. Tôi chiêm ngưỡng từng chân ghế, cạnh bàn, từng ngóc ngách nhỏ trong nhà bếp. Tôi đang chăm chú quan sát chiếc muỗng gỗ trong bếp, không gian tĩnh mịch đến kỳ lạ. Bỗng một tiếng sủa lớn vang lên “gâu”, khiến tôi bất giác làm rơi chiếc muỗng xuống đất. Tiếng sủa quen thuộc quá, nó thật giống tiếng của Max, chú chó đã mất tích cùng anh trai tôi bốn năm về trước. Tôi nhìn quanh một hồi, không thấy có điều gì thay đổi. Khi nhặt chiếc muỗng lên, tôi phát hiện nó đã bị nứt một đường dọc cán muỗng. Chắc là bố tôi sẽ phiền lòng lắm đây! Tôi nhìn sâu vào vết nứt, hình như cán muỗng này rỗng. Tò mò, tôi lấy dao chẻ dọc theo thân muỗng, thì hỡi ôi. Thứ rơi ra từ thân muỗng làm tôi như chết lặng: “Một mẩu xương!”. Không hiểu chuyện gì đang diễn ra nhưng tôi có những linh cảm chẳng lành. Tôi nhìn đống đồ gỗ xung quanh, đầu óc quay cuồng. Tôi với đại một món đồ, dùng dao cạy ra. Hỡi ôi, bên trong nó cũng là một mẩu xương khác. Tôi ngồi sụp xuống, lòng thầm muốn đập phá tất cả đồ đạc trong căn nhà này xem có thứ gì ở bên trong. Phải chăng ẩn sau vẻ đẹp đó, tất cả đều là lừa dối? Nhưng vì sợ bị bố phát hiện nên tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh. Trong lúc đang suy sụp, tiếng rên rỉ khe khẽ của một chú chó lại vang lên. Nó rít lên từng hồi i ỉ như đang cầu cứu. Lần theo tiếng chó, tôi đến bên cầu thang

*mệt quá mai viết tiếp

———

Theo tiếng kêu của Max, tự nhủ như thế, tôi bước lên tầng 2. Tiếng động dẫn tôi vào phòng của mẹ, bố tôi đã làm riêng cho mẹ căn phòng này. Dừng lại vài giây trước cửa phòng, tôi thầm nghĩ, “Chưa bao giờ mình từng đặt chân tới đây. Có lẽ, vì không muốn nhớ về quá khứ đau thương nên tôi đã luôn né tránh”. Phòng mẹ tôi được bố trí mộc mạc, đơn giản. Từ cửa nhìn vào thì một chiếc giường đơn được đặt bên phải. Kế bên nó là một chiếc tủ gỗ lớn. Đối diện chỗ tôi đứng là khung cửa sổ hình vòm được chạm khắc theo hình dáng dây leo gỗ tự nhiên. Giữa phòng là một chiếc ghế tựa có bập bênh. Dù tổng thể căn phòng rất xinh xắn nhưng không hiểu sao khi đứng giữa nơi đây tôi lại có một cảm giác lạnh sống lưng. Tôi mở tủ, bên trong, váy áo và các vật dụng của bà vẫn được đặt ngay ngắn ở đó. Bất giác tôi nghĩ, liệu tôi có thực sự muốn lưu giữ những ký ức về mẹ hay là muốn quên đi, quên hết sự đau thương? Bởi giờ đây khi đứng trong căn phòng này, tôi nhận ra, mình không thể hình dung về bà ở thời điểm chúng tôi còn vui vẻ bên nhau nữa. Thay vào đó là các ký ức đau thương xen lẫn một cảm giác xa lạ đến lạnh lẽo. Đang mải đăm chiêu theo dòng suy nghĩ thì chiếc ghế tựa bên cạnh tôi bắt đầu đung đưa, tạo ra những tiếng kêu kẽo kẹt. Tôi mở to mắt, cố gắng tự lý giải. Chiếc ghế ban đầu đung đưa nhẹ, rồi dần dần nó đung đưa một cách dữ dội như có người đang ngồi trên đó cố gắng dùng lực đẩy đưa nó. Cả người tôi như bị đóng băng, da gà nổi trên toàn thân. Trong lúc đang sa sầm mặt mũi thì tôi bỗng chú ý đến hình thù kỳ dị của chiếc ghế. Phần chân và chỗ ngồi của ghế thì hoàn toàn bình thường, nhưng phần lưng ghế được đan bởi 8 chiếc nan tròn có hình vòng cung, cố định bởi một thanh gỗ dọc ở giữa. Một ý nghĩ rùng rợn thoáng hiện lên trong đầu tôi. Ngay lúc này, chiếc ghế bỗng dưng dừng lại. Lý trí thôi thúc khiến mọi cơn sợ hãi ngay lập tức tan đi. Tôi tiến đến, sẵn con dao mang lên từ dưới bếp, tôi chặt mạnh vào một thanh nan trên ghế, khiến nó tách rời và rơi xuống đất. Tôi cố gắng khéo léo nhất có thể để có thể tách nó ra… Trời đất ơi, không ngoài dự liệu của tôi, trong đó đúng là một miếng xương người, to như xương sườn. Tôi đánh rơi con dao xuống đất, toàn thân bủn rủn. Chuyện gì thế này? Tất cả chuyện này là sao? Không lẽ… đây là xương của mẹ sao? Nếu là thật, tại sao bố tôi lại làm việc này chứ? Không lẽ… vì tình yêu quá lớn mà bố muốn lưu giữ hình ảnh của mẹ theo cách này?

Nghĩ đến đây, suýt thì tôi đã nôn oẹ. Tôi đổ gục xuống đất, cố gắng đào sâu vào tâm trí như lục lọi điều gì đó để có thể hiểu được bố mình.

Bất chợt, từ sàn gỗ truyền đến âm thanh tiếng bước chân lên cầu thang. Tôi cố gắng gom góp từng thớ cơ chân mà lết ra khỏi phòng. Bố tôi đang ngay chỗ góc khuất ở hành lang, nhưng ông còn chưa chú ý đến tôi. Nhân cơ hội, tôi nhón chân chạy thật nhanh sang căn phòng bên cạnh, chui xuống gầm giường. Đã hai phút trôi qua, căn phòng yên ắng đến độ chỉ tiếng thở của chính tôi cũng khiến không gian trở nên quá ồn ào. Nằm dưới đây một lúc, tôi nhận ra mình đang ở trong phòng của anh trai. Phải, từ khi mất đi mẹ và anh, bố tôi vẫn làm riêng cho cả hai, mỗi người một căn phòng. Tôi luôn nghĩ rằng bố vẫn luôn chờ đợi ngày anh tôi trở về. Não tôi đang căng lên như dây đàn, mắt tôi không ngừng tìm kiếm xung quanh cho một tia hy vọng. Nhìn vào chân giường, tôi phát hiện chiếc giường này được thiết kế khác với chất liệu chiếc giường của tôi. Tuy thoạt nhìn thì nó có vẻ rất giống với giường của tôi, nhưng nhìn kỹ thì không phải. Dù gì tôi cũng là con trai của một người thợ mộc. Từ bé đã được tiếp xúc với rất nhiều loại gỗ nên tôi tự tin có thể nhận biết được nhiều chủng loại gỗ khác nhau. Nhưng chất liệu này đặc biệt quá. Nó có vân gỗ, nhưng chỗ này được dùng đinh ghim. Tôi đưa tay sờ lên nó, một cảm giác trơn nhẵn trên bề mặt. Bất chợt, một hoạ tiết quen thuộc đập vào mắt tôi! Hình con diều, một chiếc sẹo hình con diều! Tôi đưa tay lên bịt miệng, nước mắt trào ra. Tai tôi như ù đi. Người tôi giờ mềm nhũn như cọng bún bởi tôi không thể nào điều khiển được bất kỳ thớ cơ nào trên cơ thể. Ý nghĩ kinh dị hình thành lên trong đầu đã khiến tôi chết lặng. Toàn bộ bề mặt của chiếc giường này được phủ bởi bộ da của anh trai tôi! Chiếc sẹo hình con diều do ngày bé hai anh em nghịch ngợm mà tạo thành này tôi không thể nhầm lẫn được. Khi ấy anh trai tôi trèo lên cây sung dâu sau nhà hái quả và không may bị ngã. Anh bị chảy máu và chiếc sẹo hình con diều được hình thành. Chúng tôi vẫn thường trêu đùa rằng nó là một hình xăm thật ngầu! Phải, anh trai tôi đã thật ngầu! Anh ấy không chỉ là người anh, mà còn là người bạn thân thiết nhất của tôi. Ấy vậy mà sao lại ra nông nỗi này? Không thể nào! Không thể nào! Tôi muốn vùng dậy để sống mái với bố tôi một trận và tra hỏi cho ra nhẽ! Nhưng đúng lúc đó, tiếng kẽo kẹt của cánh cửa được mở ra đã phá tan dòng suy nghĩ trong đầu tôi. Tôi ngưng khóc và chuyển qua run rẩy, mồ hôi thấm đẫm toàn thân, chảy ra khỏi lớp áo mà lênh láng trên sàn. Bố tôi đặt từng bước chân hết sức thận trọng vào phòng. Sự bình tĩnh của ông khiến một sự ghê tởm dâng lên trong cuống họng tôi. Tôi cảm thấy, người này không còn là bố mình nữa, mà là một con quỷ! Ông chậm rãi bước đến bên tủ quần áo cạnh giường, dứt khoát mở nó ra. Không có gì cả. Ông bước đến bên cửa sổ, cẩn thận khom người quan sát, có lẽ đang nhìn xem tôi có nấp bên ngoài tường phía trên mái nhà hay không. Nhưng tất nhiên, không có gì cả. Ông lại chậm rãi bước về phía giường. Thình thịch, thình thịch. Tim tôi như sắp nổ banh trong lồng ngực. Dường như nó là thứ duy nhất còn đang hoạt động trong cơ thể tôi. Tôi cảm thấy phần nệm phía trên đầu tôi đang trũng xuống. Kẽo kẹt, bố tôi ngồi xuống giường. Ba mươi giây trôi qua, không biết ông đã nghĩ những gì. Nhưng cuối cùng, ông thở dài và bước ra khỏi phòng. Chỉ chờ có thế, tôi trườn nhanh ra khỏi giường. Và dù toàn thân tôi bủn rủn không có sức sống. Tôi vẫn lết một mạch xuống cầu thang, chạy vọt ra phía cửa chính.

Nhưng, ôi thôi, cửa đã bị khoá trái bởi một ổ khoá sắt to tổ bố. Tôi run lên trong bất lực. Cùng lúc đó, bố tôi đang bước bịch bịch xuống tầng. Tôi cuống điên lên, chạy ngược lại vào gian phòng để đồ làm mộc của bố đối diện cửa chính. Tôi áp sát tai vào cửa, tiếng chân của bố tôi xa dần. Tiếng rên rỉ khe khẽ của Max lại xuất hiện. Lần này nó đến từ phía bên kia bức tường. Tôi áp sát tai vào đó, lấy tay gõ gõ lên vài lần, phát hiện phía sau là một không gian trống. Tôi quan sát các góc cạnh của bức tường. Quả nhiên, nó là một cánh cửa. Tôi dùng dao cạy, rồi dùng lực bẩy thêm một chút, cánh cửa mở ra. Trước mắt tôi, một cầu thang dài dẫn xuống tầng hầm phía dưới. Tôi bật công tắc điện bên phải tường, thận trọng run rẩy bước xuống. Tôi thực sự không hình dung nổi những thứ sẽ hiện ra trước mắt mình ngay sau đây. Dưới ánh đèn vàng leo lét, mọi thứ dần sáng tỏ. Khắp nơi trong căn hầm toàn là xương, sọ.. Ở phía góc tường có chứa những bể thuỷ tinh lớn đựng các loại dung dịch và… da người. Càng quan sát tôi càng thấy ngộp thở và choáng váng. Đầu óc tôi như mụ mị đi. Tôi bám tay vào một cạnh bàn để chống đỡ cho cơ thể khỏi ngã xuống. Tôi không biết bố tôi đã trở nên như vậy từ bao giờ hay chính ông đã luôn như vậy mà chúng tôi không nhận ra. Liếc mắt lên mặt bàn, tôi nhìn thấy một cuốn sổ. Bên trong là những hình thù thiết kế kỳ dị, hình vẽ cấu trúc cơ thể người, những thiết kế nội thất nửa người nửa gỗ quái gở. Thật kinh tởm! Một tờ giấy đột nhiên rơi ra. Tôi cầm lên đọc:

” Will thân mến, tình hình hiện giờ rất khó nói. Anh sẽ lên thị trấn một thời gian. Anh sẽ tìm việc. Có nhiều thứ anh không thể giải thích được ngay bây giờ. Sau khi kiếm được một số tiền. Anh sẽ về để đón em đi. Nhưng em à, trước lúc đó, mong em hãy giữ kín chuyện này nhé. Bố chúng mình có những biểu hiện kỳ lạ lắm. Anh không biết phải diễn tả như thế nào. Ông không còn như trước nữa. Em có để ý, những ngày bố cứ trốn biệt đi đâu đó… Bố trở nên lạ lẫm và dường như giấu giếm một điều gì. Nhưng em cũng đừng lo nghĩ quá nhiều. Anh tin là bố sẽ vẫn yêu thương chúng ta, yêu thương em.

Vì vậy, hãy ngoan ngoãn cho đến khi anh trở lại nhé!

Thân mến,

Alex”

Nước mắt tôi trào ra sau mỗi dòng chữ được đọc lên trong đầu tôi. Khi tôi còn đang đắm chìm, thì bố tôi đã đứng sừng sững ở ngay sau lưng chỉ trong một cú chớp nháy của đèn điện. Tôi giật mình lùi lại. Nhưng cơn sợ hãi biến thành tức giận, tôi gào lên: “Tại sao? Tại sao ông lại làm vậy với anh tôi và mẹ tôi?”

Bố tôi khẽ trùng xuống, rồi lại nở một nụ cười rạng rỡ đến kinh dị…

Mùa hè bốn năm trước, Alex chào từ biệt Will và rảo bước nhanh ra khỏi trang trại. Ấp ủ trong mình kế hoạch lớn, anh vừa lo lắng vừa hồi hộp. Nhưng một sự thôi thúc mạnh mẽ, khiến anh có thêm động lực, chính là sự tự do sắp tới cho hai anh em cậu. Nghĩ thế, Alex càng bước nhanh hơn. Thế nhưng chú chó Max của gia đình cứ bám theo anh. Anh vừa đi vừa nói “Về đi, về đi Max, đừng bám theo tao nữa”. Đi đến cánh đồng ngô cách xa nhà chừng nửa dặm, Alex dừng lại ngồi xuống trước mặt Max, xoa đầu chú chó, nói: “Ngoan nào Max, tao biết mày sẽ nhớ tao, tao cũng thế. Nhưng mà này, mày còn phải ở bên bảo vệ Will nữa chứ! Nghe lời tao đi, quay trở lại trang trại đi, nhé?”

Max sủa lên một tiếng, đuôi nó quẫy mạnh. Nhìn vào ánh mắt của Max, Alex giật nảy mình vì có một bóng người cao sừng sững phản chiếu ở đó. Cậu quay người lại, thấy bố mình đã đứng đó tự bao giờ.

“Con đi đâu đấy?”

Ông bố hỏi, ánh mắt lạnh lẽo mà xa xăm.

“Bố, sao bố ra tận đây? Con, con đi mua chút đồ ở thị trấn rồi sẽ về ngay thôi mà!”

Alex trả lời, không giấu nổi sự bối rối dù đã chuẩn bị câu trả lời từ trước đó.

“Vậy hả, con ăn mặc lạ quá. Trông tươm tất hơn thường ngày đó”.

Ông bố đánh mắt nhìn xuống chiếc túi xách mà Alex đang cầm.

“Đi nhanh rồi về nhé, bố sẽ chờ con”.

“Dạ, dạ vâng.”

Nói rồi Alex xoay người rời đi, đi được một quãng cậu lén ngoảnh mặt lại nhìn. Thoắt cái, bố cậu đã không còn ở đó. Cậu rảo bước nhanh dần. Tim cậu đập nhanh hơn. Khi quay người nhìn lại, cậu thấy bố mình đang đuổi theo, trên tay cầm một cây rìu! Alex há to miệng, hai chân quắn quéo vào nhau, cậu chuyển sang chạy. Bố cậu cũng chạy theo. Bước chạy của một chàng trai 21 tuổi sao mà trông yếu đuối so với bước chạy của người đàn ông gần 50 tuổi này thế. Trông cảnh tượng này hệt như cảnh một con thú dữ đang đuổi theo con mồi yếu đuối của nó. Alex thở gần như hú hét. Cậu càng thở mạnh thì lượng oxi hít vào càng được ít hơn. Cuối cùng, ông bố bắt kịp, ráng xuống bắp chân cậu một rìu!

“AAAAAAAAA…”

Tiếng thét vang lên thất thanh giữa ruộng ngô. Alex lết nửa thân người còn lại ra sau. Vừa lên cậu vừa khóc lóc cầu xin: “Đừng mà, con xin bố, con xin bố…” Ông bố lẩm nhẩm “Sao con dám bỏ ta đi chứ? Sao con dám bỏ ta đi chứ”, rồi giáng xuống những lưỡi rìu sắc lẹm.

Trở lại thực tại, ánh mắt bố tôi từ buồn bã chuyển sang tự hào, như thể một ngọn lửa cuồng loạn đang bùng lên ở trong đó. Ông nói:

“Con có biết bố đã khó khăn thế nào để ghép lại những phần da bị đứt gãy của anh con không? Con có biết đã khó khăn thế nào khi khắc lên đó những vân gỗ chi tiết như thật? Nhưng không sao, tất cả đã được trả công xứng đáng! Giờ đây Alex sẽ mãi mãi ở bên bố, ở bên chúng ta!”

Ánh mắt bố tôi sáng lên như điên dại, ông nhìn lên trời, rồi nhìn xuống tôi.

Dường như không còn chút lưu luyến gì cho niềm hy vọng về một sự thật khá khẩm hơn. Tôi hỏi ông bằng một giọng nói và ánh mắt vô hồn:

“Còn tất cả những thứ dưới hầm này là sao ạ? Tất cả bọn họ đều là những người mất tích trong thị trấn sao?”

Bố tôi cười lên, tránh né: “Con không thấy căn nhà của chúng ta là một siêu kiệt tác hay sao? Dù con nghĩ nó đã được hoàn thành, nhưng thực ra bố vẫn hàng ngày hoàn thiện nó. Hahaha, bố sẽ truyền nghề cho con đó, con trai của ta ạ!”

“Không đời nào!” Tôi hét lên.

“Tôi xin ông, con xin bố. Hãy để con đi khỏi đây”

“Cái, cái gì cơ? Con ghê tởm ta sao? Đến con cũng muốn rời bỏ ta sao? Nếu đã vậy, ta sẽ biến con thành một kiệt tác khác”.

Ông gằn giọng, vung rìu về phía tôi. Lưỡi rìu cắm phập vào bàn, xượt qua tay áo tôi vì tôi đã kịp né sang một bên. Ông nhanh chóng nhấc lưỡi rìu lên, giơ tay lên cao thì bỗng “Gâu!” Một tiếng sủa lớn vang vọng làm bố tôi phân tâm. Nhân cơ hội ấy, sẵn sự giận dữ trong người, tôi dùng hết sức bình sinh đẩy ông một cái. “Phập!” Ông ngã lưng vào lưỡi cắt gỗ lớn đang để ở phía sau.

Tôi trừng mắt nhìn. Từng dòng máu trào lên òng ọc trong miệng ông cho tới khi chút sinh khí cuối cùng rời khỏi cơ thể.

Tôi lấy chìa khoá trong túi quần ông, lững thững bước lên tầng 1 rồi ra cửa. Tôi ngồi bên bậc thềm, chưa khỏi hết bàng hoàng sau những việc vừa xảy ra. Bất giác tôi nhìn xuống bên bậc tam cấp dưới chân mình, hình ảnh khuôn mặt Max ở ngay đó (như hình minh hoạ). Nước mắt tôi trào ra, thì ra, dù bị giết hại nhưng linh hồn của Max cũng vẫn theo sau để bảo vệ tôi, đúng như những gì nó đã hứa với anh trai tôi!

Tôi bước ra khỏi trang trại, sau lưng là ngọn lửa bùng cháy, đang thiêu đốt căn nhà. Mùi hương của các loại gỗ quý hiếm và mùi của tội ác hoà quyện vào nhau, bốc lên trong không trung.

Hết.

Xin cảm ơn bạn Nguyễn Trang đã tham gia vào topic và cho phép page reup câu chuyện của bạn

Sưu tầm: Giaibaitap.pro.vn

Chia sẻ bài viết

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển hướng trang web